Bên ly cà phê tôi cảm nhận được vị lạnh của đá, vị đắng của cà phê. Tôi ngồi một mình, không cảm giác hồi hộp chờ đợi trông ngóng ai đó, bình yên lắm.
Cảm giác thật khó chịu khi đã nằm xuống mà không ngủ được, thời gian như kéo dài vô tận. Lại nằm trằn trọc suy nghĩ đủ thứ chuyện, dặn lòng đừng suy nghĩ đến nhiều việc nữa nhưng không nghĩ không được. Không biết có được bao nhiêu người hiểu tâm trạng của tôi lúc này? Đếm trên đầu ngón tay vẫn không xác định được chính xác con số đó.
Mỗi con người luôn hướng đến sự hoàn hảo, tôi cũng vậy, không thể hoàn hảo được hết tất cả, chỉ một phần nào đó thôi cũng được rồi, bởi không ai hoàn hảo hết, mất cái này được cái kia. Có những lúc tôi muốn như mọi người nhưng có những người đã nói với tôi là họ muốn được như tôi. Có lẽ không ai hài lòng với chính bản thân mình, vì thế tôi mới sống đến tận giây phút này để biết như thế nào mới gọi là sống. Giờ thì một mình đối diện với chính mình.
Có những lúc tôi buồn, để vượt qua những nỗi buồn ấy tôi cần sự chia sẻ, một sự cảm thông. Tôi muốn khóc để vơi bớt nỗi buồn, để nỗi buồn không chất chứa làm tan nát thêm cõi lòng nữa bởi đó là gánh nặng cần phải trút bỏ. Khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi, tôi thật sự cảm thấy nhẹ lòng, rồi chán nản với những trái ngang xảy đến với mình, nản với bản thân và không tìm ra lối thoát. Tôi tự dày vò bản thân với bao suy nghĩ ngổn ngang, rối rắm, tìm đến thứ gì đó để nhất thời tôi có thể quên đi. Tôi trốn chạy, thấy mình thật nhu nhược.
Ngày hôm nay bỗng đặt ra cho bản thân câu hỏi: “Tôi đã sống như thế nào”. Trả lời sao đây khi đã có lúc tôi không dám đối diện với mình? Tôi sợ mọi người biết tôi khóc và yếu đuối. Đã bao giờ tôi sống đúng nghĩa? Có lẽ có mà cũng có lẽ không, khi tôi còn ngập ngừng phân vân giữa “Có” và “Không”, nhớ lại thật chậm rãi, từ từ. “Định mệnh, khó có thể nói cho rõ ràng, cũng khó khiến người ta chấp nhận được nó”, tôi học cách yêu thương và chấp nhận với định mệnh, với cuộc sống hiện tại của bản thân. Nó sẽ gắn bó với tôi đến suốt cuộc đời này.
Bên ly cà phê tôi cảm nhận được vị đắng của cà phê, vị lạnh của đá. Tôi ngồi một mình, không cảm giác hồi hộp chờ đợi trông ngóng ai đó, bình yên lắm. Không có một tình yêu, có lẽ nào tôi thấy lòng mình bình yên hơn? Tôi chợt giật mình với câu hỏi đó, đã đến lúc tôi để trái tim mình được bình yên, nhắm mắt lại tựa đầu vào ghế rồi cảm nhận bản nhạc không lời du dương này.
Cuộc đời này liệu có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào? Có nỗi buồn nào sẽ không vượt qua? Có yêu thương nào gọi là ít và nhiều hay không? Những câu hỏi ấy mãi mãi không có lời giải đáp. Nỗi buồn, liệu có thể sống mãi với nó được không, hay là học cách tạo niềm vui và che lấp nỗi buồn ấy thì không phải sẽ tốt hơn sao? Yêu thương, liệu có diễn tả hết bằng lời nói, hành động?
Tôi nhận ra một điều: Tôi được sinh ra không phải để sống cho quá khứ hay sống cho tương lai mà sống cho hiện tại này, như vậy là quá đủ rồi. Có lẽ tôi chưa đủ kiến thức để hiểu, chưa đủ lớn để nhận thức được nhiều vấn đề nan giải nhưng có một điều đơn giản “Sống là để học cách yêu thương, biết che lấp nỗi đau, nỗi buồn và tự tìm cho mình một niềm vui trong cuộc sống này”.
Có bạn quan tâm: