Cứ mỗi lần thưởng thức một ly cà phê, tôi lại nhớ lời Jonathan Swifl “Cà phê khiến ta mạnh mẽ, điềm đạm và thông thái”. Có lẽ chỉ chừng ấy từ ngữ thôi đã đủ nói lên cái thần diệu, huyền bí của thức uống đã làm say lòng nhân loại từ bấy lâu.
Cà phê có nhiều loại, nhưng phổ biến nhất là 4 loại: cà phê đen, cà phê sữa, cà phê mocha (sữa pha socola) và cappuccino. Mỗi loại có một hương vị riêng, phù hợp với những “thưởng khách” khác nhau song tất cả những hương vị đó đều hội tụ trong một thứ hương duy nhất, đó là cái vị đăng đắng nhưng thơm lựng của hạt cà phê.
Cà phê trước tiên hấp dẫn bởi hương sau đó mới đến vị. Hương cà phê có điểm đặc biệt đó là cái nồng nồng, ngai ngái nhưng thơm đến say lòng. Đến khi những giọt cà phê đọng lại trong cuống họng thì “thưởng khách” sẽ được cảm nhận cái đắng nghét, cái ngọt lịm, khi ngậy ngậy, lúc bùi bùi… Không hiểu sao trong các loại cà phê, tôi thích nhất thưởng thức hương vị của cappuccino. Cappuccino là sự kết hợp giữa chất cà phê, sữa và một chút ca cao. Cái ngọt đăng đắng của ca cao lăn trên đầu môi, vị ngọt ngào của sữa, cái đắng nghét của hạt cà phê hoà lẫn vào nhau khiến ta như được thưởng thức một thứ hỗn hợp tổng hoà đặc trưng của thứ nước uống đặc biệt này. Uống cappuccino vì thế không đắng quá, chẳng ngọt quá mà chỉ thấy cái ngậy ngậy, dấp dính của lớp ca cao bên trên cái vị đặc trưng của cà phê.
Trong cái giá lạnh của những ngày đông mà thưởng thức một ly cà phê nóng thì có lẽ chẳng gì bằng. Ngoài kia là gió rít, là buốt lạnh còn trong này là con người và những giọt cà phê tí tách rơi. Uống cà phê trong tâm trạng chờ đợi từng giọt cà phê có lẽ đó mới là cái thú của những thưởng khách. Cà phê và sự chờ đợi, thiết nghĩ chính điều đó đã làm tâm hồn con người trở nên điềm tĩnh hơn, thư thái hơn và từ đó họ có những quyết định thông minh và sáng suốt. Theo triết lý âm dương thì phải chăng chính cái lạnh của thời tiết và hơi nóng của cà phê đã làm dung hoà tâm hồn con người? Cà phê đã làm ấm lại cả mùa đông…
Nhưng đó là cách thưởng thức cà phê của người Việt còn với người Mỹ lại khác. Mỗi buổi sáng những công chức Mỹ thường dùng cà phê trong một cốc to. Họ thích uống cà phê đen đặc, không đường, với họ uống là để tỉnh táo cho một ngày làm việc mới. Với những người dân vùng xứ lạnh thì phải thưởng thức khi cốc cà phê còn bốc hơi, bởi nếu chỉ ngẫm nghĩ, chuyện trò một lát, cà phê sẽ nguội ngắt và đông cứng. Thưởng thức cà phê trong những trường hợp đó thiết nghĩ cũng có cái thú vị riêng.
Uống cà phê là thưởng thức, tận hưởng cuộc sống. Vị đắng của cà phê hay chính là vị mặn của cuộc đời. Một chút sữa pha lẫn là cái ngọt ngào của cuộc sống này chăng? Có lẽ vậy. Nhưng dù thế nào thưởng thức cuộc sống là để làm chủ cuộc sống. Thế nên thiết nghĩ tác dụng chính của thức uống này là giúp con người thông minh và tỉnh táo trước những biến động của cuộc đời.
Mỗi ngày mới với một ly cà phê chắc chắn sẽ giúp con người sảng khoái, thư thái và thấy cuộc sống thú vị, mới mẻ hơn.